1/3/11

Lời kể của một nô lệ Việt Nam tại Séc

Mười giờ mỗi ngày cặm cụi quì gối trong rừng để gieo mầm cây. Nhưng mặc dù vậy, đồng tiền lương hứa hẹn cũng không được nhìn thấy. “Tôi đã bị chúng lừa. Nhưng tôi cần việc làm, chỉ để đến được Séc tôi đã nợ nần hàng chục nghìn rồi,“ người đàn ông Việt tên Long, thứ nô lệ thời đại mới kể với phóng viên báo Lidové noviny.
 
Pháp luật Séc không mấy thành công trong việc trừng phạt hành động bóc lột. Trường hợp những vụ nô lệ thời mới bị phát giác ngày càng tăng. Phóng viên Lidové noviny Markéta Chaloupová phỏng vấn một người trong số đó- anh Long.

 
LN: Anh hãy kể về hoàn cảnh của mình. Anh đã đến làm việc với công ty Affumicata như thế nào?

 
Tại chợ Sapa có tổ chức tuyển mộ người. Một người Việt Nam từng làm việc cho công ty ấy tuyển tôi.
LN: Công việc cụ thể là gì và trong khuôn khổ của nó họ đã hứa với anh ra sao?
Họ khẳng định, là lao động trong rừng và mỗi tháng tôi sẽ nhận được năm trăm đô-la. Tôi thích quá và thế là hồi cuối tháng ba năm 2009 tôi đã vào làm việc.
LN: Rồi thực tế ra sao?
Tiền lương tháng ba tôi nhận được bình thường. Bởi vì tôi vào làm cuối tháng, nên tôi nhận được ba nghìn. Nhưng tháng tư và tháng năm thì tôi không còn nhận được gì nữa.
LN: Anh có tìm cách giải quyết thế nào không? Anh có khiếu nại với ai không?
Tôi đã không để yên và đi tìm gặp những người trong ban lãnh đạo công ty. Tôi đã gặp ông Mrkos và Martinák. Sau khi thoả thuận họ trả cho tôi mười nghìn korun run như lương tháng tư. Nhưng những công việc tháng năm của tôi họ từ chối thanh toán.
LN: Công việc phổ biến hàng ngày cụ thể ra sao?
Chúng tôi căm cụi trong tư thế quì để gieo cây mười tiếng đồng hồ mỗi ngày, từ lúc bẩy giờ sáng. Chúng tôi có nửa giờ nghỉ để ăn trưa, không có thời gian nghỉ giảo lao điểm tâm nào cả. Chúng tôi đã phải chấp hành, vì ở đó có người giám sát, theo dõi công việc.
LN: Công ty cũng hứa cả chỗ ở, họ có thực hiện?
Có, nhưng chúng tôi phải chen chúc sáu người trong gian phòng rộng 30m2. Không thể nào chịu nổi.
LN: Anh sinh sống ra sao trong thời gian đó?
Tôi có ba nghìn từ tiền lương tháng ba, tôi dùng để mua đồ ăn. Chủ yếu là bánh mì, mà sau đó chúng tôi nướng trong rừng. Chúng tôi quen ăn rau, nhưng chúng tôi không có tiền mà mua. Nên chúng tôi thay thế bằng cây lá mọc ở trong rừng.
LN: Trong tháng sáu anh quyết định nghỉ việc. Sau đó anh làm gì?
Tôi được hứa có chỗ làm trong quán. Nhưng ở đó họ đuổi tôi. Bởi bên dịch vụ môi giới giải quyết cư trú cho tôi ở Séc, đã không làm gia hạn cư trú cho. Mặc dù điều đó có ghi trong hợp đồng. Sau đó tôi tìm được việc làm xây dựng, nhưng không thể chịu đựng được ở đấy. Họ trả cho tôi bẩy mươi korun một giờ nhưng làm việc cực kỳ vất vả.
LN: Bây giờ thì anh định làm gì?
Tôi tìm tiền ở khắp mọi nơi có thể, các tổ chức phi lợi nhuận đã giúp đỡ tôi. Điều tôi lo sợ, là phải hồi hương. Tôi có món nợ kinh khủng. Tôi đã phải vay mượn hàng chục nghìn. Tôi đã trả cho dịch vụ môi giới 200 nghìn để đến được Séc, nhưng họ vẫn lừa tôi. Không bảo đảm cho tôi cả chỗ làm cũng như nơi ở cho tử tế, như lời họ hứa.
LN: Và ở Việt Nam anh sẽ sinh sống ra sao?
Tôi vẫn chưa có hình dung cụ thể, nhưng tôi sẽ phải tìm công việc gì đó. Tôi có con nhỏ ở nhà.
Anh là một trong những người đã đệ đơn tố cáo tội phạm. Anh không sợ, là khi đi khỏi anh sẽ làm cho công tác của cảnh sát khó khăn?
Tôi hoàn toàn không thể dự đoán là kết quả sẽ ra sao. Tôi chỉ muốn để không ai khác bị mắc bẫy vô ích thêm nữa.
David Nguyen

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét